Lịch sử thuật ngữ Đệ tứ quyền

Thuật ngữ này này ban đầu được áp dụng cho báo chí,[1]. Thomas Carlyle mô tả trong cuốn sách của ông On Heroes and Hero Worship (Về các anh hùng và việc sùng bái anh hùng): "Burke nói rằng có ba đẳng cấp tại Quốc hội, nhưng, trong phòng Phóng viên, có ngồi một đẳng cấp thứ tư quan trọng hơn nhiều so với tất cả ".[2] Trong lúc Burke 1787 sử dụng thuật ngữ này, ông nói về 3 đẳng cấp truyền thống của Quốc hội: Lords Spiritual, Lords Temporal và Commons.[3]

Học giả Pháp, Alexis de Tocqueville, trong tác phẩm De la démocratie en Amérique (1833), xác định bốn quyền lực như sau:[4]

  • 1. Quyền lực trung ương (pouvoir fédéral, cấp liên bang), với sự phân nhiệm thành quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp;
  • 2. Quyền lực địa phương (pouvoirs fédérées, cấp tiểu bang);
  • 3. Quyền lực vận động hành lang (lobbies, tranh thủ lá phiếu);
  • 4. Quyền lực của báo chí, truyền thông (presse).